TRANG SINH HOẠT


Tình Trong Sương Khói!


Tác giả: Hoàng Anh Tuấn
Thể loại: Tạp ghi

        Thúy Liễu ngồi ngã người vào ghế, hai chân gác chéo nhau, thì thầm đọc những mẫu tin tìm bạn bốn phương trên tờ nhật báo. Đoạn nàng cuời khằng khặc, quay sang người bạn làm chung nơi trung tâm massage Hương Sài Gòn:
- Loan ơi! Mầy nghe tao đọc lời rao của một anh chàng tìm bạn bốn phương, rất ấn tượng: Tôi là người lính hải quânVNCH, tuổi đời vừa đúng sáu mươi, xa quê hương hơn hai mươi bốn mùa thu lá đỗ, lang thang đôi gót phong trần nên tình yêu đầu đời đã vỗ cánh bay, hiện tại chưa có một mảnh tình vắt vai!...Mong đón nhận những cánh thư của các em gái từ bốn phương trời để tâm sự những vui buồn trong cuộc sống tha hương. Ai mến thư về Nguyễn Duy Đình, địa chỉ email: duydinh@yahoo.com.au . Nếu hợp sẽ đi đến hôn nhân......
       Đọc xong, Thúy Liễu ném tờ báo cho Loan xem, nói tiếp:
- Tao chấm anh chàng nầy được không mầy?
- Được lắm! Nhưng hơi già, đã sáu mươi mùa thu vàng úa và lang thang xứ người!
- Tình già thì nồng thắm! Trâu già thích gặm cỏ non mình mới dể móc túi hắn được chứ!
- Nhưng cuộc đời của hắn, như hắn đã nói: “ Lang thang đôi gót phong trần..” , chắc hắn thuộc hạng người chuyên chính vô sản, tiền bạc đâu có mà mầy đòi móc túi hắn.!..
- Mầy khờ quá! Việt Kiều Úc Đại Lợi thì dù nghèo cũng có tiền trợ cấp của chính phủ. Mỗi tuần lễ hắn được trợ cấp vài con “Cò Xanh”, bay về VN một con thì tao dư trả tiền mướn nhà mỗi tháng..
- Sao mầy biết hắn ta là Việt Kiều Úc?
     Thúy Liễu vổ vào vai Loan:
- Mầy thật là nhà quê! Nhìn vào địa chỉ email: duydinh@yahoo.com.au , “au” là viết tắt của Australia đó !
- Mầy tràn đầy kinh nghiệm về địa chỉ email!
- Tao đã trải qua mấy cuộc tình với Việt Kiều Úc rồi, sao không có kinh nghiệm được!
    Ngừng giây lát rồi Thúy Liễu nói với Loan:
- Tao xin phép nghỉ việc một ngày để lên net “chộp” hắn mới được. Thời đại A-Còng "@" mà mầy chậm tay là bị người ta hốt trước!
     Vừa nói xong, Thúy Liễu đứng dậy đi đến phòng quản lý nhân viên xin nghỉ việc tối nay để lên mạng hẹn chat với Duy Đình.
     Về đến nhà,Thúy Liễu không kịp thay quần áo, mở tủ lấy chiếc máy laptop bật điện lên rồi  nối vào mạng. Trong căn phòng thuê nơi xóm lao động nghèo nàn vùng Phú Định, Thúy Liễu ngồi trước chiếc máy laptop gỏ từng chữ trên bàn phiếm, nhập địa chỉ email “Chat” với Duy Đình:
- Em là Thúy Liễu, tuổi đời vừa đúng ba mươi, nhan sắc dể nhìn, đã một lần dang dở, muốn làm bạn với anh, mong rằng sẽ đi đến hôn nhân....
     Đánh xong nội dung Thúy Liễu nhấp chuột vào dấu “Gởi tin” rồi đi vào phòng tắm thay đồ, chờ tín hiệu trả lời của Duy Đình.
     Thời tiết bên Úc mấy hôm nay mưa dầm và giá buốt nên Duy Đình không đi lên núi tỉa cành nho, cành táo. Nghỉ ở nhà, hầu hết thì giờ rảnh rổi Duy Đình lên mạng để trò chuyện với những người bạn “net”. Vì vậy, vừa thấy tín hiệu nhấp nháy của Thúy Liễu hiện trên màn hình của máy computer, Duy Đình trả lời ngay:
- Chào em! Anh là Duy Đình ở Úc, hân hạnh làm bạn chat với em...
      Thúy Liễu vừa từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy tín hiệu của Đình, một tay cầm chiếc khăn, tay kia vội vả nhấp chuột trả lời:
- Chào anh! Em là Thúy Liễu đây! Em có đọc trên báo,  mục tìm bạn...
      Duy Đình không chờ Thúy Liễu đánh hết câu chữ, vào đề ngay:
- Quê em ở đâu, làm nghề gì....?
      Thúy Liễu muốn che dấu nghề massage của mình nên đáp:
- Em ở Vũng Tàu, lên thành phố Sài Gòn làm tiếp viên nhà hàng...
      Thúy Liễu sử dụng bàn phím chưa thuần thạo nên gỏ từng chữ chậm chạp:
- Anh làm gì ở Úc?
     Duy Đình muốn lấy le với người đẹp nên cũng “vẽ” cho mình chức vụ:
- Anh là “Leader of picking apple group”.
- Em không biết tiếng Ăng-lê, giải nghĩa cho em đi!
- Nghĩa tiếng Việt là Cai Thầu Công Nhân Hái Táo.
- Oh! Anh quản lý bao nhiêu công nhân hả anh?
- Hai trăm người...
- Anh oai phong thế nhỉ!
    Nghe Thúy Liễu khen ngợi, Duy Đình hứng lên khoe khoang tiếp:
- Anh còn có chức vụ quan trọng trong hội những người “Binh Sĩ Tàn Tật VNCH”.
- Chức gì mà anh nói quan trọng?
- Chức phó Hội Trưởng kiêmThủ Quỹ, có quyền “xét duyệt và chi tiền” cho những người binh sĩ tàn tật của chế độ VNCH còn sống ở Việt Nam...
       Nghe Duy Đình khoe khoang: “Quyền xét duyệt và chi tiền”, Thúy Liễu gợi hỏi:
- Em có những người anh bà con, thương binh của chế độ CHXNCNVN, anh có thể xét duyệt cho tiền các anh ấy không?
      Duy Đình ẩm ờ đáp:
- Hội của anh chỉ giúp đở thương phế binh VNCH.
-Thương binh chế độ nào cũng là người Việt Nam da vàng máu đỏ! Anh giúp cho mấy người anh họ của em nha, làm được việc nầy mới xứng đáng là chồng của em chứ!
     Những lời nhỏng nhẻo của Thúy Liễu đã làm Duy Đình cảm hứng nhận lời yêu cầu, rồi dặn dò:
- Em chụp hình những người thương binh đó, gởi qua cho anh và kèm theo những lá thư trình bày lý do mất giấy tờ chứng nhận Phế Binh VNCH...
     Ngừng một chút, Duy Đình viết tiếp:
- Khi chụp hình nhớ bảo các anh ấy mặc đồ rách rưới và đứng trước căn nhà lá xiêu vẹo càng tốt...Làm như vậy thì dể gây ấn tượng thương hại cho ủy ban xét duyệt. Thêm nữa, tối mai anh sẽ gởi cho em những số quân của các anh ấy. Có đầy đủ mã số của đơn vị thì ủy ban mới thông qua hợp lệ.
- Dạ! Em làm theo những gì anh bảo. Mà nè! Anh có thể hướng dẫn rỏ ràng cho em phần lý do không có giấy tờ chứng nhận Phế Binh VNCH, để hợp lệ hóa hồ sơ và dể dàng cho anh cứu xét?
- Lý do: Vì sợ CSVN làm khó dể nên giấy tờ chứng nhận Thương Phế Binh VNCH đã đốt hết sau ngày 30/4/1975...
- Em sẽ hoàn tất những yêu cầu và gởi qua cho anh.....Hôn anh!
     Thế là tình trong như đã, mặt ngoài còn e giữa thúy Liễu và Duy Đình phát triển từ đây. Hai người cứ mỗi tối hẹn hò online với nhau tình tứ.
      Hai tuần lễ sau, Thúy Liễu gởi qua cho hội Binh Sĩ Tàn Tật VNCH  (BSTTVNCH) những hồ sơ các anh thương binh bộ đội của Bác Hồ, bây giờ cải danh thành thương phế binh VNCH với đầy đủ hình ảnh thương tật và thư từ chứng minh theo sự sắp xếp của Duy Đình. Để cho ủy ban duyệt xét không nghi ngờ, trong mỗi đợt cứu xét hồ sơ, Duy Đình đưa vào hai trường hợp, và sau hai đợt duyệt xét Duy Đình đã hoàn tất việc hợp lệ hóa cho bốn người anh bà con của Thúy Liễu...
     Thời gian dần trôi theo những buổi tối tâm sự trên mạng với những lời nói lả lơi, đưa tình của Thúy Liễu như:  Nhớ anh, yêu anh, mong gặp mặt anh... Những lời ngọt ngào và nhỏng nhẻo của Thúy Liễu đã làm cho Duy Đình bỏ công ăn việc làm và quyết định về VN gặp mặt người yêu. Để có bạn đồng hành, Duy Đình rủ người bạn làm chung công việc Tỉa Táo tên Thành cùng đi, Thành là người bạn tâm giao với Duy Đình từ những ngày anh còn là gia trưởng của một gia đình Lính Thủy.
      Còn một tuần lễ nữa là đến ngày về Việt Nam gặp mặt Thúy Liễu, Duy Đình chuẩn bị mọi thứ và đến ông bác sĩ gia đình để xin những viên thuốc trợ lực sinh lý. Bác sĩ gia đình của Duy Đình là một người gốc quân nhân nên rất thân thiết với anh trong sinh hoạt hội đoàn. Mọi việc bí mật về sức khỏe và trạng thái sinh lý của Duy Đình đều được ông bác sĩ theo dỏi và chữa trị. Vì vậy, trước khi về Việt Nam để cưới vợ, ông bác sĩ làm một cuộc hẹn khám tổng quát cho  Duy Đình. Ngồi trong phòng khám chờ bác sĩ viết giấy giới thiệu, bác sĩ gia đình dặn dò:
- Anh đã lớn tuổi rồi, trước khi về Việt Nam cưới vợ tôi phải cho anh đi “general health check”...
     Nghe bác sĩ gia đình giới thiệu đi khám tổng quát, Duy Đình ngạc nhiên hỏi:
- Sao tôi phải khám tổng quát?
- Người lớn tuổi thì thường hay bị problem khi leo núi....
- À hả! Bác sĩ muốn nói đến chuyện ái ân.?
- Đúng vậy! Tôi có nhiều bệnh nhân lớn tuổi khi về Việt Nam “Leo núi quá cao” phải vào nhà thương cứu cấp, tưởng đã bị bỏ mạng ở Việt Nam...
    Duy Đình mĩm cười rồi nhìn bác sĩ Tú:
- Bác sĩ cho toa để tôi đến tiệm thuốc tây mua vài vỉ thuốc Viagra thêm sức hưng phấn của tình yêu?
     Bác sĩ Tú cười khà, nói với Duy Đình:
- Anh khỏi cần đi mua thuốc Viagra, tôi có những loại thuốc trợ sex của các công ty dược phẩm giới thiệu chào hàng, tôi tặng miễn phí cho anh...
- Oh! Tôi cám ơn bác sĩ.
- Tôi chỉ tặng riêng cho anh thôi, vì anh và tôi có tình thâm trong hội BSTTVNCH.
- Vậy mới là tình chiến hữu chứ! Tôi hứa support bác sĩ trên mọi phương diện trong sinh hoạt Cộng Đồng.
- Anh có ủng hộ tôi khi ra tranh cử chức chủ tịch hội Lính Cũ VNCH không?
- Hoan hô bác sĩ! Một người như bác sĩ có tinh thần cao cả làm việc thiện nguyện thì tôi không ngại dầu sôi lửa bỏng để ủng hộ bác sĩ tranh cử chức chủ tịch hội Người Lính Cũ VNCH. Tôi bảo những người trong gia đình Lính Thủy dồn phiếu cho anh.
- Tôi vào được hội Người Lính Cũ VNCH thì tôi mới được cựu chiến binh Úc Dominate tôi vào danh sách nhận giải AOM. Tôi hứa khi đắc cử chủ tịch tôi sẽ cho anh những chức vụ quan trọng trong các hội mà tôi đương nhiệm làm chủ tịch như: Hội Từ Tâm Úc Việt, hội Binh Sĩ Tàn Tật VNCH và hội Lính Cũ VNCH nếu tôi được đắc cử...
- Tôi vận động bạn bè trong các gia đình quân đội dồn phiếu cho bác sĩ đắc cử...
     Rồi bác sĩ Tú vổ vào vai Duy Đình nói đùa:
- Nhớ bảo trọng khi hành quân vác súng qua núi nha! Mình già rồi nên không còn sức lực như thời trai trẻ.! Chúc anh thượng lộ bình an.
     Thế là Duy Đình đã có những vỉ thuốc trợ sex để làm hành tranh leo núi với người yêu Thúy Liễu, khỏi phải bận tâm về việc bỏ gánh giữa đường. Trên đường lái xe từ phòng mạch bác sĩ Tú về nhà, Duy Đình trong lòng vui nhộn, hát thì thầm:
- Một mai gần nhau, xin nhớ trao nhau những gì...Cho thật tuyệt vời, tình anh chỉ có thế thôi... Hạnh phúc không gì hơn được khi ta gần với nhau....
     Hôm nay là ngày Duy Đình về Việt Nam, chuyến bay khởi hành lúc 7.30 sáng, nhưng mới 5 giờ sáng Duy Đình đã có mặt ở phi trường. Hình ảnh anh chàng lính thủy ngày thường áo quần lếch thếch lái xe lên núi hái táo tỉa cành, bây giờ tươm tất với bộ veston màu xanh đậm, mái tóc nhuộm đen huyền, chân đi giầy mỏ vịt theo mode hiện thời của thanh niên .... Duy Đình hẹn với Thành nơi phi trường Adelaide, check in hành lý một lượt để lên máy bay ngồi cạnh nhau, tiện việc tâm sự. Ngồi trên phi cơ về Việt Nam, Duy Đình dặn dò Thành khi gặp mặt Thúy Liễu nên tâng bốc và gọi anh là Giám Đốc. Nghe Duy Đình nói, Thành quay sang hỏi:
- Lý do tại sao tôi gọi anh là Giám Đốc?
   Duy Đình hơi thẹn, giải thích:
- Bởi vì tao lở giới thiệu với con bồ ở Việt Nam tao là Cai Thầu Công Nhân bên Úc, giám đốc công ty có 200 người làm công việc hái Nho, hái Táo, hái Dâu...
      Thành cười khì, đặt yêu cầu:
- Tôi giúp anh, nhưng có điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Rất đơn giản! Trả tiền khách sạn cho tôi trong những ngày tôi còn ở Việt Nam.
- Chuyện nhỏ thôi! Tao hứa với mầy! Bao chi phí cho mầy từ A đến Z
      Chuyến bay QF đến phi trường Tân Sơn Nhất đúng giờ trên thời biểu. Duy Đình hối hả giục Thành len lỏi qua dòng người chờ đợi nơi khu vực khách đến, xếp hàng trình giấy nhập cảnh. Duy Đình sợ bị công an cửa khẩu làm khó dể nên kèm theo passport tờ giấy bạc hai mươi dollars Úc. Thúy Liễu đã biết mặt Duy Đình qua webcam trong những lần online nên vừa nhìn thấy Duy Đình xuất hiện ở cửa ra của khu vực hành khách đến, Thúy Liễu vẩy tay gọi:
- Anh Đình! Anh Đình!
       Duy Đình đưa mắt nhìn về hướng Thúy Liễu, đi nhanh đến ôm chầm lấy người yêu và hôn nhẹ vào má. Rồi Duy Đình chỉ tay qua Thành giới thiệu:
- Đây là Thành, đệ tử thân tín của anh..
       Vì có dặn dò trước nên Thành nói tâng bốc Duy Đình ngay :
- Anh Duy Đình là xếp của tôi, giám đốc công ty Quản Lý Lao Động ở Nam Úc.
     Thúy Liễu gật đầu chào Thành và nở nụ cười hảnh diện vì có người yêu làm giám đốc. Duy Đình thấy Thành làm theo những lời dặn của mình nên nói lấy lòng Thành, làm le với người yêu :
- Về lại Úc anh sẽ lên chức cho em làm đội trưởng nhóm Hái Nho.
     Ngồi trong xe taxi về khách sạn, Thành tiếp tục tâng bốc ông giám đốc Duy Đình:
- Chị Thúy Liễu có phước lắm mới được giám đốc chọn làm vợ. Ở bên Úc có nhiều người muốn sửa túi nâng khăn giám đốc của tôi mà không được chọn...
     Thúy Liễu cười duyên quay sang Duy Đình, nủng nịu:
- Em cũng vậy! Ở Việt Nam có khối người đeo đuổi mà em không để mắt đến...Em có duyên phận với anh Duy Đình...
      Taxi dừng lại trước cửa khách sạn NORFOLK trên đường Lê Thánh Tôn, Duy Đình bước xuống mở cửa xe cho Thúy Liễu, nói khen người yêu:
- Em chọn khách sạn nầy lý tưởng quá! Gần chợ và trung tâm mua sắm...
- Anh là một giám đốc, em đâu để anh ở những khách sạn hạng bèo được!
      Hôm qua Thúy Liễu đã đến khách sạn đặt hai phòng nên vừa nhìn thấy Thúy Liễu bước vào, người tiếp tân bảo các bồi phòng mang hành lý của Duy Đình và Thành lên phòng số 201 và 202. Trong thang máy, Duy Đình khẻ bảo Thành:
- Hẹn 7 giờ tối nay chúng ta đi ăn ở nhà hàng Mỹ Cảnh, bến Bạch Đằng...
- Vâng!
      Để chứng tỏ mình là người khách sộp và hào phóng, Duy Đình móc bóp lấy hai tờ giấy bạc 20 dollars Úc  “boa” cho người bồi phòng:
- Cho hai em uống cafê.
- Cám ơn ông! Có gì cần đến chúng tôi thì ông gọi điện thọi cho phòng tiếp tân...
      Vào phòng, Thúy Liễu không kịp thay quần áo ngủ, ngã người xuống giường nệm có tấm trải màu huyết dụ gợi cảm. Chiếc áo đầm ngắn quá gối để lộ đôi chân dài thon thả khiến cho Duy Đình trong lòng dâng lên đòi hỏi của dục vọng. Duy Đình ngồi xuống bên cạnh Thúy Liễu, cuối mặt hôn vào má nàng, thì thầm nói ga-lăng:
- Em có đôi chân dài và cái mông đẹp quá!
- Vậy hả anh! Kể từ bây giờ, tất cả thân thể em dành riêng cho anh...
- Cám ơn em dành cho anh!
    Duy Đình ngồi dậy, đi ngay vào phòng vệ sinh lấy cớ rửa mặt, lén uống một viên thuốc kích dục của bác sĩ Tú cho để chuẩn bị cuộc hành quân qua núi. Vài phút sau thuốc bắt đầu có hiệu nghiệm, làm thân thể Duy Đình nóng lên và đòi hỏi ân ái. Duy Đình choàng tay sau lưng Thúy Liễu kéo dây fermeture của chiếc áo đầm để lộ thân hình trắng nõn nà, gợi cảm! Nhưng Thúy Liễu là người đàn bà có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với đàn ông nên làm dáng để tăng giá trị trinh tiết:
- Chúng mình nằm nói chuyện thôi anh! Đã hơn sáu năm rồi, từ ngày ly dị chồng trước của em, đến nay em chưa bao giờ gần đàn ông! Từ từ cho em tiếp nhận cảm giác nha anh!
- Anh cũng đã lâu rồi không gần đàn bà, khi nhìn thân thể của em anh chịu không nổi!
     Rồi hai thân thể quyện vào nhau thể hiện những động tác ái ân nóng bỏng ! Để làm say mê người yêu, Thúy Liễu giả vờ rên rỉ, thì thào vào tai Duy Đình:
- Anh cho em cảm giác tuyệt vời! Không ai hơn anh! Em yêu anh.....
- Anh cũng yêu em!
    Sau cơn mây mưa thể xác, Duy Đình mệt nhoài thiếp vào giấc ngủ. Thức dậy, Duy Đình nhìn đồng hồ trên tường hốt hoảng:
- Em ơi! Đến giờ hẹn ăn tối với Thành, em thay quần áo nhanh lên.
- Chờ em trang điểm! Đi với chồng phải trang điểm để anh hảnh diện có người vợ trẻ đẹp.
      Nhà hàng Mỹ Cảnh chiều nay thưa khách! Duy Đình chọn chiếc bàn gần thành tàu cho dể nhìn ngắm cảnh sông Sài Gòn về đêm, tìm khoảnh khắc hoài niệm những ngày xưa. Nhìn thấy cử chỉ thẹn thùng của Thúy Liễu, Thành kề tai Duy Đình hỏi nhỏ:
- Leo được tới đỉnh núi không giám đốc?
- Thằng khỉ gió! Nhờ viên thuốc của bác sĩ Tú cho nên mới đi tới đỉnh! Thuốc sample nhưng rất  hiệu quả. Về lại Úc tao nói với bác sĩ Tú cho toa mua vài hộp để dành ...   
     Thành đưa ngón tay lên miệng ra hiệu:
- Nói nhỏ giám đốc ơi! Thúy Liễu nghe được, bể mánh của anh đã dùng thần dược!
- À hả!
     Ăn cơm tối xong, Thành trở về khách sạn, Duy Đình nắm tay Thúy Liễu tản bộ dọc theo bờ sông Sài Gòn tìm chút hương xưa của đời binh nghiệp. Bộ Tư Lệnh Hải Quân thời VNCH bây giờ thay đổi hẳn, chỉ nhận ra được chốn xưa còn lại hai khẩu súng thần công trơ gan cùng tuế nguyệt! Nhìn thấy cử chỉ im lìm của Duy Đình, Thúy Liễu khẻ hỏi:
- Anh có tâm sự hả?
- Một thoáng kỷ niệm của ngày xưa hiện về!
- Kỷ niệm gì anh?
- Những kỷ niệm của đời lính Hải Quân.
- Oh! Em nhớ rồi! Trong mục tìm bạn, anh đã có nói: Tôi là người lính Hải Quân VNCH....
Duy Đình ngắt lời Thúy Liễu, chỉ tay về phía trước:
- Chỗ có hai cây súng Thần Công là Bộ Tư Lệnh binh chủng Hải Quân của anh ngày xưa.
     Thúy Liễu nhìn theo hướng chỉ tay, thật thà nói:
- Thuở ấy em chưa chào đời! Nhưng khi xem những phim về lính Hải Quân VNCH, binh sĩ  Hải Quân mặc quân phục trông rất oai phong. Anh là sĩ quan chắc có nhiều đào lắm!
- Hồi đó, mấy em nữ sinh hay mơ mộng làm người tình của lính Hải Quân. Huy hiệu Tổ Quốc Đại Dương trên vai áo đã làm cho bao cô gái say mê màu xanh nước biển!
- Anh làm chức gì trong binh chủng Hải Quân VNCH?
     Nghe Thúy Liễu hỏi, Duy Đình cao hứng và tự tăng cấp bậc cho mình:
- Giang Đoàn Trưởng căn cứ Hải Quân ở Mỹ Tho. Nhưng bạn bè của anh ở Úc thường gọi anh là Đề Đốc
- Oh! Tên gọi Đề Đốc nghe hay quá, từ đây về sau em cũng gọi anh là Đề Đốc được không?
- Anh thích em gọi như thế!
      Hai người trở về khách sạn khi phố vắng thưa người. Đêm nay, giây phút ban đầu gặp gở, tình còn nồng cháy nên suốt đêm hai người không ngủ! Hết ân ái rồi thì thầm tâm sự. Thúy Liễu nhận thấy Duy Đình bắt đầu say mê mình, khẻ mở lời:
- Anh làm Giám Đốc và Thủ Ủy của hội BSTTVNCH mà để cho vợ ở nhà thuê, thiên hạ sẽ cười chê anh đó!
   Nghe Thúy Liễu xưng hô là vợ, Duy Đình hứng khẩu hứa:
- Anh không bao giờ để vợ của anh sống trong căn gác nhỏ nghèo nàn như thế đâu!
- Em yêu anh! Anh xứng đáng là Đề Đốc của em...
     Đã bốn tuần trôi qua nhanh như  bóng câu cửa sổ! Hôm nay là ngày cuối cùng Duy Đình ở bên người yêu chân dài Thúy Liễu. Duy Đình ra ngoài hành lang của khách sạn đứng nhìn xuống đường phố suy tư . Con đường Lê Thánh Tôn về chiều xe cộ tấp nập, đa số là xe gắn máy của công nhân viên chức tan sở về nhà. Đã hơn hai mươi năm rồi Duy Đình mới có dịptrở về thăm quê và thấu hiểu được cuộc sống của người dân Việt Nam dưới chế độ Cộng Sản! Bộ mặt thành phố Sài Gòn hoa lệ chỉ là lớp son mỏng manh che lấp những cảnh nghèo nàn cơ cực của tầng lớp dân lao động! Có đi qua những khu dân cư lao động nghèo mới thấu hiểu thực trạng xã hội Việt Nam dưới mỹ từ Độc lập-Tự do-Hạnh phúc! Kinh Nhiêu Lộc, Thị Nghè, cầu Chữ Y, Phú Định...Những địa danh vẫn còn đó hằng ngàn căn nhà ổ chuột và cuộc sống đầu tắt mặt tối của người dân bỏ quê lên thành phố Sài Gòn để mưu sinh, kể từ ngày đất nước gọi là Đổi Mới với chính sách mở cửa kinh tế để cứu nguy chế độ!
     Duy Đình đang suy nghĩ, bổng bàn tay Thúy Liễu đặt nhẹ vào vai làm Duy Đình giật mình:
- Anh trầm tư nhớ đến cô nào hả?
- Em thức dậy lúc nào?..
- Mới vừa thức giấc, không thấy anh bên cạnh nên em đi tìm.
       Duy Đình choàng tay qua mông Thúy Liễu đáp yêu:
- Anh đang suy nghĩ về cô Thúy Liễu, người yêu của anh sống khổ cực ở khu lao động nghèo Phú Định!
      Thúy Liễu nghe Duy Đình suy nghĩ về mình, nhỏng nhẻo:
- Suy nghĩ đến em hay nhớ cô nữ sinh ngày xưa yêu màu xanh nước biển binh chủng Hải Quân của anh? Em hiện giờ đang chịu đựng cuộc sống thiếu thốn mọi mặt, anh thương thì ....
      Duy Đình ngắt lời, véo vào má Thúy Liễu, nói tiếp:
- ...Thì lo thủ tục bảo lảnh em qua Úc...?
- Ghét anh ghê! Biết vậy mà còn chọc người ta! Nhưng trong thời gian chờ làm thủ tục bảo lảnh, anh để em sống nơi căn phòng thuê chật hẹp đó sao?
- Anh đâu phải là người vô cảm! Anh về Úc tạm ứng tiền quỹ của hội BSTTVNCH gởi cho em thuê căn nhà cao cấp có đầy đủ tiện nghi...
     Đáp lại lời hứa, Thúy Liễu hôn nhẹ vào má Duy Đình:
- Em yêu anh!
      Duy Đình đứng dậy nắm tay Thúy Liễu dìu nàng vào phòng . Hai người tiếp tục đưa nhau về nguyên thủy loài người, thực hiện mây mưa thể xác. Để tạo không gian tình tứ, Duy Đình nhấc điện thoại mobile lên mở nhạc nghe.Tiếng hát Quang Dũng qua nhạc bản Đêm Cuối Cùng của Phạm Đình Chương, tạo thêm phong cách lãng mạn trong lúc ái ân:
-... Đêm nay, đêm cuối cùng gần nhau....giọt sầu rơi rớt hồn phiêu linh!
      Sau giây phút ân ái, thể xác rả rời, Duy Đình nằm nghiên quay mặt vào tường ngủ, còn Thúy Liễu thao thức suy nghĩ về thời gian chia tay người yêu sắp đến! Thúy Liễu lo lắng trong lòng không biết rồi đây Duy Đình về Úc có giữ lời hứa làm thủ tục bảo lảnh mình không! Tâm trạng Thúy Liễu giờ đây có sự mâu thuẩn giữa tình yêu và vật chất!  Lúc ban đầu, Thúy Liễu đến với Duy Đình chỉ vì mục tiêu lợi dụng vật chất. Bây giờ, sau những tuần lễ sống bên nhau, tình yêu của Thúy Liễu đã hướng về sự yêu thương chân thật, muốn cùng Duy Đình sống với nhau hết cuộc đời còn lại! Nhớ lại những va chạm xã hội trong kiếp sống bèo dạt hoa trôi, những ngày tháng làm tình hờ cho khách làng chơi, buôn hương bán phấn...Thúy Liễu càng nhận thức và cần tìm cho mình một bến đỗ hạnh phúc. Giờ đây, sự xuất hiện của Duy Đình phải chăng là định mệnh đưa đẩy để hai người gặp nhau, bởi vì đã từ lâu Thúy Liễu chưa bao giờ nghĩ đến nàng sẽ phải an phận làm một người vợ chăm sóc cho chồng con! Những suy nghĩ về cuộc tình hiện tại khiến Thúy Liễu bật tiếng thở dài làm Duy Đình tỉnh giấc. Biết Thúy Liễu có tâm sự, Duy Đình khẻ hỏi:
- Sao em thở dài? Có tâm sự gì cần anh chia sẻ không?
     Thúy Liễu do dự rồi nhỏ giọng:
- Em lo lắng về cuộc tình chúng ta!
- Hai chúng ta đã thành chồng vợ! Kể từ đây anh có trách nhiệm với em.
     Thúy Liễu cảm động nói:
- Em cám ơn anh đã mang cho em hạnh phúc!
     Dừng một chút Thúy Liễu tâm sự;
- Những ngày đầu tiên chúng ta quen biết nhau trên online, trong lòng em cứ nghĩ là một sự đùa giởn tình yêu thời đại A-Còng. Nhưng sau đó, anh đã giúp đở cho những người bà con của em nhận được tiền từ hội BSTTVNCH, dù họ không phải là phế binh của VNCH. Cũng vì em mà anh phải làm một việc sai nguyên tắc và tinh thần nội qui của hội BSTTVNCH, do đó em phải đền bù lại những chân tình của anh...
      Duy Đình nghe người yêu bày tỏ nổi lòng, quay sang ôm Thúy Liễu, nói yêu:
- Em là người mang cho anh những hạnh phúc thể xác nhất! Đã từ lâu anh sống những tháng ngày thiếu thốn cảm giác của tình yêu...
     Nghe Duy Đình than thở,Thúy Liễu dò hỏi:
- Bên Úc anh sống với ai?
- Với người vợ già nua có chứng bệnh lạnh cảm! Anh với bà xã ở cùng chung một nhà nhưng phòng ai nấy ngủ. Đã lâu rồi hai người không có quan hệ thể xác!
      Thúy Liễu nói khen Duy Đình:
- Hèn chi anh rất sung mãn trong chăn gối! Anh là người đàn ông cho em những cảm giác tuyệt vời nhất trong những lần quan hệ thể xác...
- Vậy hả! Anh cũng tìm được cảm giác tuyệt vời khi ở bên em.
- Ngày mai anh về Úc, chúng ta không còn có những giây phút nồng cháy nữa!
- Anh sắp xếp công việc giao cho Thành quản lý, anh sẽ về thường xuyên với em.
      Duy Đình về Úc đã hơn tuần lễ mà đầu óc vẫn chưa quên những kỷ niệm bên người yêu chân dài Thúy Liễu. Hôm qua, ngày đầu Duy Đình đi làm trên núi đã bị ngất xỉu, người bạn làm chung phải chở Duy Đình vào bệnh viện cứu cấp. Bác sĩ bệnh viện cho biết Duy Đình đã làm việc quá độ nên bị kiệt sức, ảnh hưởng đến tình trạng áp huyết bị hạ thấp, gây nên chứng ngất xỉu đột xuất. Bác sĩ khuyên Duy Đình phải nghỉ ngơi và không được làm việc quá sức nữa.
     Sáng hôm nay, Duy Đình đến hội Cựu Quân Nhân ăn phở, ngồi nơi chiếc bàn ở góc, nhìn bâng quơ ra ngoài như một người mất hồn. Thấy Duy Đình ngồi trầm tư một mình, Thành đến ngồi bên cạnh nói chuyện:
- Nghe nói Giám Đốc bị ngất xỉu trên núi hả?
- Ừ! Sức khỏe của tôi dạo nầy hơi kém!
    Thành kề tai nói nhỏ:
- Giám Đốc nên đến bác sĩ Tú để check lại tình trạng dùng thuốc trợ sex.
- Tôi có đi khám rồi!
- Bác sĩ Tú chẩn đoán sao?
     Duy Đình thẹn thùng đáp:
- Nguyên do ngất xỉu là vì tôi đã dùng thuốc quá liều! Tôi đã dùng 2 viên trong một ngày...
- Trời! Giám Đốc liều lỉnh thế!
- Nếu không thì làm sao thỏa mãn cho Thúy Liễu được!
- Bái phục Giám Đốc!
      Bên ngoài trụ sở khang trang của hội CQNQLVNCH/NU trên đường Lavinia, những tia nắng yếu ớt của mùa đông cố vươn lên chiếu xuyên qua những cành cây trước sân, nhưng không làm ấm áp được cơ thể suy nhược của Duy Đình trước cái giá lạnh mùa đông đang về. Trong lòng Duy Đình giờ đây đang suy nghĩ những phương cách để kiếm tiền gởi về cho Thúy Liễu, khi mình không còn khả năng leo núi làm việc nữa. Phương cách chợt lóe lên trong đầu của Duy Đình là nhắm vào các chức vụ Thủ Quỹ của những tổ chức thiện nguyện trong sinh hoạt cộng đồng ở Nam Úc, ngỏ hầu gặm nhấm chút ít tiền qua khe hở chi tiêu văn phòng phẩm, nâng giá khẩu phần ăn khi bán vé tổ chức tiệc tùng. ..
      Cho đến hôm nay, Duy Đình đã toại nguyện với ba chức Thủ Quỹ của ba hội thiện nguyện trong sinh hoạt cộng đồng Việt Nam ở Adelaide. Mộng ước đã thành nhưng cuộc tình với Thúy Liễu vẫn còn chìm trong sương khói!!!!!!

Adelaide, Mùa Đông 2012
  Hoàng Anh Tuấn

Viết theo chuyện kể của độc giả